Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

Cuộc đời tôi là những lần đi xin việc

25 tuổi tôi không có gì trong tay: tiền không, việc không, tình không, bạn cũng không. Nhiều lúc nhìn Các bạn đi lấy chồng, con cái hết cả rồi nhìn lại mình chẳng hiểu số mình nó ra làm sao nữa.

Tôi năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học. Lúc còn đi học tôi ước mong sẽ được sống ở giang sơn Nhật Bản hoặc đi làm kiếm tiền để du lịch sang Nhật, tôi đã ấp ôm nhiều ước mơ, hoài bão và nhanh chóng học xong ra trường đi làm. Thực tiễn lại hoàn toàn trái lại, trong thời buổi khó khăn này kiếm việc thật khó. Mới ra trường hăm hở vác hồ sơ đi ứng tuyển khắp nơi, nộp hàng trăm bộ hồ sơ mà kết quả chẳng ra làm sao, ngành tôi học khá khó xin việc: giám định giá. Nếu không có kinh nghiệm hay quen biết thì có nhẽ không bao giờ làm đúng chuyên ngành. Các bạn cùng lớp tôi hồ hết làm trái ngành, chỉ có 1/3 đúng ngành vì có người quen.

Lần trước tiên tôi nộp giấy tờ vào một nhà băng, được gọi đi phỏng vấn tôi rất tự tín, cuộc phỏng vấn làm tôi tin tưởng mình sẽ được nhưng kết quả mới thất vọng làm sao. Bạn lớp trưởng có mối quan hệ từ trước với trưởng phòng nên được nhận còn tôi và một số bạn khác bị loại. Đi đến công ty nào họ cũng yêu cầu kinh nghiệm, một sinh viên mới ra trường lấy đâu ra kinh nghiệm. Hồi sinh viên tôi cũng đi làm thêm nhưng chỉ là những kinh nghiệm của công việc bán hàng, PG, thu ngân... Mà thôi. Sau một thời gian chạy vạy khắp nơi tôi cũng xin được một công việc trái ngành: viên chức thị trường cho một loại nước mới ra.

Công việc vất vả mà lương thấp, không tương trợ gì thêm, đi ngoài đường suốt ngày, có nhiều hôm còn đi các thức giấc, về trong ngày rồi làm đến 9, 10 giờ tối. Sống ở Hà Nộ với mức lương đó không đủ, ba má thương tôi nặng nhọc không cho làm về nhà bố mẹ nuôi. Tôi không muốn ở nhà, muốn đi làm, tự lâp, thử sức mình nên ba má lại phải phụ thêm. Sau đó vì áp doanh số mà mặt hàng cũng khó bán nên tôi xin nghỉ. Lại tiếp tục đi tìm công việc khác, nộp hồ sơ mấy chục bộ mới có tổ chức gọi phỏng vấn.

Tôi lại đi làm không lương cho công ty bất động sản. Thời buổi này bán làm sao được bất động sản. Ngày nào tôi cũng lên mạng tìm việc, nộp giấy tờ qua mail, rồi giấy tờ giấy. Rút cuộc cũng có đơn vị đúng chuyên ngành gọi tôi phỏng vấn. Mừng quá, qua cuộc phỏng vấn tôi tin chắc rằng mình sẽ được nhận. Làm rồi mới thấy nó không như những gì mình nghĩ, đơn vị có vài ba người, giám đốc trả lương có 2 triệu đồng/ tháng, đi làm xa hơn 10 km, môi trường quá tẻ nhạt.

Tôi làm cùng phòng với một chị là người thương của giám đốc. Suốt ngày phải nhắm mắt nhắm mũi làm ngơ những hành động chướng tai gai mắt khó hiểu ấy. Mặt khác công tác chỉ dùng rất ít đến tri thức tôi học mà cốt yếu là chân sai vặt, nói dối giúp họ, nhiều hôm làm qua trưa nhịn cả cơm. Đến cơ quan làm những gì mới không thúc đẩy đến chuyên ngành của tôi, họ cũng chẳng bảo ban hay hướng dẫn gì, để tôi tự mày mò không hiểu thì hỏi nhưng cũng chỉ được trả lời qua loa cho xong.

Quá chán nản và thất vọng về môi trường làm việc, tôi quyết định nghỉ sau mấy tháng đi làm, ở nhà ôn thi công chức. Khi đi thi tôi nghĩ mình sẽ đỗ, hy vọng nhiều lắm vì tôi làm bài khá chắc. Ba má có nhờ một số họ hàng xin việc vào quốc gia nhưng tôi nghĩ mình đỗ công chức nên không đi làm. Ai ngờ cứ chờ đợi, ngóng sau hơn nửa năm mới có kết quả. Tôi trượt! Vừa tiếc thời cơ đã qua, vừa trách mình đã không nghe lời bác mẹ bảo có làm được bài cũng không đỗ đâu con ạ.

Tôi là người không may mắn, ngay cả xin đi làm những công việc tạm thời bợ để sống qua ngày ở Hà Nội cũng không xin được. Tôi đi xin rất nhiều nơi, những công tác trước đây sinh viên tôi đã làm thêm cũng quá khó khăn, nơi thì bảo quá tuổi, nơi thì quá đông người nộp, nơi hứa khi nào đi làm sẽ gọi mà cũng chẳng thấy đâu. Tôi cứ vật vờ hết về quê lại lên thành thị, ngay cả ở quê tôi, Hải Phòng, tìm một công việc thích hợp cũng là điều chẳng thể trong lúc này. Nhiều người hỏi đã đi làm ở đâu chưa, chồng con gì chưa tôi cứ ậm ừ cho xong.

Giờ đây tôi đã bỏ phí rất nhiều thời cơ, thời gian; thấy quá lãng phí tổn mà không làm gì được. Càng ngày càng khó xin việc. Tôi đã ở nhà được gần 1 năm rồi. Chán cũng đủ rồi, buồn cũng đủ rồi. Giờ tôi chỉ biết kệ cà chờ đợi xem có đơn vị nào tuyển người thì xin đi làm nhưng cũng khó lắm. 25 tuổi tôi không có gì trong tay: tiền không, việc không, tình không, bạn cũng không. Nhiều lúc nhìn Cả nhà đi lấy chồng, con cái hết cả rồi nhìn lại mình chẳng hiểu số mình nó ra làm sao nữa! Đến giờ vẫn chưa mảnh tình nào. Ngày trước tôi thấy thế là thường nhật, là vui vẻ; còn giờ đây tôi thấy là không thường nhật, sao lại thế được? lẽ nào cứ sống thế này mãi sao! Bao giờ tôi mới có điểm dừng chân cho mình?

Đào
Hậu đài nghề làm sếp nhận lương nghìn đô ở Việt Nam

Khám phá cuộc sống đầy áp lực song không ít nỗi buồn của các CEO mới thấy hết những hy sinh, đánh đổi của dòng viên chức cao cấp có mức lương ít nhất 8 con số.

Tại các nền kinh tế phát triển, CEO được coi là một nghề chuyên nghiệp nhưng ở thị trường Việt Nam, nơi tập trung cốt tử là các cơ quan vừa và nhỏ, phần lớn vị trí quan trọng này lại do chủ công ty kiêm nhiệm. Tuy nhiên, dù là một CEO chuyên nghiệp hay một CEO kiêm nhiệm thì sứ mạng là người quyết định thành, bại của đơn vị, đồng thời đại diện cho cơ quan giải quyết các vấn đề về tài chính và luật pháp, các CEO bắt buộc phải đầu tư rất nhiều thời gian và nỗ lực để làm tròn vai trò của mình. Theo thống kê từ các CEO trong danh sách 500 tổ chức của Standard & Poor (S&P), trên toàn cầu, thời gian bình quân của một viên chức thường nhật thăng tiến thành CEO (TGĐ điều hành) là 16 năm. Nhưng thực tiễn, theo chia sẻ của nhiều CEO Việt, thời kì tôi luyện nên một CEO giỏi không có giới hạn và con số trên dưới chục năm học hỏi và rèn giũa chỉ là để một nhân sự thông thường hiểu và thực hiện những công tác để trở thành một CEO mà thôi.



Tại Việt Nam, CEO được cho là ngành đem về thu nhập khủng, bên cạnh một số nghề hot như phi công, tiếp viên hàng không. Ngoại giả, nghề làm sếp không vinh quang quẻ như nhiều người vẫn nghĩ. Theo chia sẻ của một nữ CEO 3 đơn vị chuyên về tập huấn nhân viên tại TP.HCM, thời gian học hỏi sẽ co lại khi nỗ lực nhiều lên. “Tôi mất 6 năm để từ một chủ cơ quan trở nên CEO cho 3 công ty của mình. Không được tập huấn để làm một CEO nên thời gian đầu là giai đoạn mung lung, găng tay, vừa làm vừa mò, những quyết định đưa ra mang tính cảm hứng, thiếu bài bản. Do áp lực, tôi từng phải bước chậm lại 1 năm, thuê người khác về làm CEO còn mình chuyên tu học và trải nghiệm. Cho tới hiện giờ, thay vì 6 năm, tôi hoàn toàn có thể rút ngắn thành 1 - 1,5 năm nhưng bù lại, sẽ phải gắng công nỗ lực gấp nhiều lần”, nữ CEO này san sẻ. Ngoại giả, chị cũng thừa nhận, 6 năm qua chỉ đủ để chị đảm trách vị trí CEO kiêm nhiệm ở trình độ… tàm trợ thì và cần thời gian nhiều hơn nữa để hoàn thiện.

Và ngay cả với những CEO được đào tạo chuyên nghiệp, trải nghiệm qua nhiều môi trường kinh doanh ở nước ngoài, khi về nước vẫn không khỏi sốc với vị trí tương đương. Một CEO ở Nhật nhiều năm được chủ đơn vị kinh doanh mảng công nghệ và thương nghiệp điện tử tại Việt Nam mời về đã buộc phải ra đi chỉ sau chưa đầy 2 năm cống hiến. Nguyên cớ không đến từ khả năng chuyên môn mà được anh cho biết là do “chưa học đủ để trở thành một CEO Việt”. Vị này tâm tư, “mang tai mang tiếng” là CEO nhưng không được toàn quyền thực hiện chức năng của mình mà thường phải chịu sự chi phối từ nhiều quan điểm chủ quan của một vài thành viên VIP trong HĐQT. Và điều quan yếu nhất anh nhận ra rằng ngoài mảng đối nội thì đối ngoại trong môi trường kinh doanh tại Việt Nam cũng rất khác, không thể dựa trên những nguyên tắc và kinh nghiệm trong môi trường kinh doanh trước đó. “Tôi từ chức 1 năm để đảm nhận một vị trí dễ thở hơn. Toàn bộ lương tháng của tôi hiện chỉ vừa đủ, có khi thiếu cho những ‘khóa học’ kỹ năng mềm như giao lưu với các lãnh đạo cấp cao chuẩn y nhiều hội nhóm của các VIP như hội tập lái trực thăng, hội tennis, hội đua thuyền… Và học chi phí cho những ‘khóa học’ khủng này cũng tương đương với thứ hạng của các VIP đứng đầu những tập đoàn, doanh nghiệp lớn”, vị này san sớt. Giàu tài chính nhưng nghèo thời kì, sức khỏe và hạnh phúc Theo san sẻ của một chuyên gia săn đầu người nhiều năm kinh nghiệm ở Việt Nam, mức lương tháng hồ hết các công ty trả cho các CEO không bao giờ dưới 8 con số. Và thực tế, rất nhiều CEO mà chị biết có mức lương 9 con số. Bên cạnh lương, nhiều CEO giỏi còn được hưởng muôn nghìn quyền lợi đồng hành cùng giao kèo đầu quân cho công ty như quyền sở hữu nhà đất, cổ phần trong doanh nghiệp, những chế độ đãi ngộ đặc biệt cho bản thân và gia đình… Nhưng vấn đề lớn nhất các CEO gặp phải lại chính là khoảng thời gian hiếm hoi trong ngày, thậm chí trong tháng để tận hưởng những lợi lộc ấy. “Ngày sinh viên, tôi từng ước khi có nhiều tiền sẽ đầu tư cho những sở thích cá nhân như đi du lịch, mua xe đẹp, chơi đồ hiệu. Vậy nhưng tới khi kiếm đủ để thỏa mãn tất cả thú vui ấy cũng là lúc tôi nhận ra mình không có thời gian cho chúng. Tiền vẫn vào trương mục nhưng công tác luôn nảy sinh, luôn cần mình giải quyết, thời kì cho cá nhân quá nghèo. Tôi từng chia tay 2 mối tình cũng vì không có thời kì để yêu”, CEO 30 tuổi của một đơn vị thương nghiệp điện tử ở thủ đô san sẻ.

Áp lực công việc lớn với thời gian làm việc thất thường, không phân biệt ngày/đêm, ngày nghỉ/ngày thường nên để có sức khỏe và duy trì thăng bằng cuộc sống, nhiều CEO buộc phải lên lịch tập thể dục và thư giãn cho bản thân như những nguyên tắc vàng để tồn tại. Tuy nhiên, các nguyên tắc này không phải ai cũng có thể ứng dụng thành công. “Tôi thức dậy lúc 4h30 sáng mỗi ngày để tập thể dục nhưng hành động trước hết lại là check mail rà soát các vấn đề nóng phát sinh, tự nhủ ‘rèn luyện sức khỏe có thể kết hợp trong các trận tennis nhẹ nhàng với đối tác’. 5 phút dành cho vệ sinh cá nhân. 5 phút cho ăn sáng. Sau đó là tất cả thời kì cho muôn ngàn đầu việc trong ngày. Làm việc tới 20h, nhiều tối phải gặp gỡ đối tác và thường xuyên về nhà sau 21h, các con tôi đã ngủ, vợ từ lâu cũng không còn lạu bạu chuyện giờ giấc nữa. Những lúc ấy, tôi thật sự thấy mình cô đơn và có lỗi. Nhưng sau một đêm, tất cả lại nguyên như cũ. Nhiều lần tôi cũng muốn cải tổ nhưng không có thời gian, có nhẽ phải tới khi về hưu tôi mới có thể có một cuộc sống khác”, một CEO 42 tuổi tâm can. Anh kể thêm, cách đây không lâu có nghe chuyện về một giám đốc điều hành “rất dị” của một đơn vị chuyên về đấu thầu xây dựng. Nhờ tư cách tốt, lèo lái doanh nghiệp vượt bão kinh tế, duy trì tăng trưởng ổn định, lương thưởng và đãi ngộ nhân viên xứng đáng, vị này được cấp dưới rất quý mến. Vào ngày sinh nhật của anh, mọi người đơn vị chu đáo với hi vẳng đem đến cho giám đốc điều hành bất ngờ lớn. Bên cạnh đó, nhân vật chính “lặn biệt tăm”. Vào cuối ngày, cán bộ nhân sự nhận được “thư cảm ơn” với nội dung ngắn gọn: “Điều tôi mơ ước cả năm chỉ là có 1 ngày cho riêng mình, trong không gian của mình để thăng bằng lại. Cảm ơn tất cả các Các bạn! Mọi người đừng lo âu, hiện tôi đang ở chùa”. Vậy mới thấy, với các CEO, dù sung túc nhưng thời kì, sức khỏe và hạnh phúc luôn là điều xa xỉ.

Nguồn Zing News